" Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên
Cơn bão chưa ngưng trong tâm hồn biết bao người ”
Gửi Anh, người lính hải quân!
Lá thư này em viết cho anh vào một thời khắc chuyển mùa, thời tiết Hà Nội vô cùng đỏng đảnh, cơn mưa đến rồi đi bất chợt, nhường chỗ cho những buổi chiều gay gắt nắng. Cái nắng như thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh,như đốt luôn cả lòng em khi nghe tin dữ từ đảo xa.
Chiều hôm nay, qua báo đài, nghe tin nơi anh làm nhiệm vụ đang xảy ra biến cố, vô cùng nguy hiểm. Cả buổi chiều bồn chồn, lo lắng chỉ mong được về nhà để viết thư cho anh. Lá thư gần nhất em nhận được từ anh cũng là vào một ngày thời tiết đang nổi cơn hờn dỗi như lúc này, mới có tuần trước thôi phải không anh nhỉ? Vì công việc, mà anh phải ra đảo xa. Em biết cuộc sống nơi đảo xa rất vất vả, vì không muốn em phải lo lắng nhiều nên trong thư anh chỉ toàn nói về những điều tốt đẹp. Đọc những dòng thư ấy, nước mắt em lại rơi, em vui và thấy hạnh phúc vì nơi đầu sóng ngọn gió kia người em yêu vẫn đang cầm chắc tay súng để bảo vệ chủ quyền của tổ quốc, vẫn đang không ngừng lo lắng cho em.
Ngồi viết thư cho anh, em lại nhìn lên nhánh san hô và những con sao biển được anh kết thành chiếc thuyền mang tặng em vào lần đầu tiên anh về phép, đó là món quà đầu tiên anh dành tặng em, món quà ấy đã làm chớm nở một tình yêu cách trở giữa chúng ta. Ngày ấy, anh nói, đã thầm thương trộm nhớ em từ lâu, nên lần này anh quyết định nói rõ lòng mình, anh mong tình yêu của chũng ta sẽ đủ sức mạnh như con thuyền này để vượt qua sóng gió, và đẹp lấp lánh tựa ánh sao dưới đáy biển.
Em đã cười, tựa như trong mắt em hàng nghìn tia nắng đang nhảy múa, hạnh phúc ngập tràn trong em. Cũng từ ngày đó, em đã trở thành cô gái của chàng lính biển.
Anh à, em cảm nhận được ở ngoài khơi trùng dương kia, nguy hiểm gian nan đi vào tận trong từng giấc ngủ, hơi thở của anh, nhưng anh đừng lo lắng nhé, bên cạnh anh còn có đồng đội, chiến hữu những con người mang trong mình trái tim nhiệt huyết,tràn đầy lòng yêu nước như anh; và bên anh còn có cả em, có gia đình nữa, sẽ là hậu phương vững chắc, để anh cầm chắc tay súng hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Em hứa với anh, là cô gái của chàng lính biển , em sẽ là hậu phương vững chắc nhất, ấm áp nhất dành cho anh. Mỗi khi nhớ anh, lo lắng cho anh, em sẽ bớt buồn đi và không khóc nữa,tạo cho mình một tinh thần thép, em sẽ thật mạnh mẽ, mạnh mẽ giống như anh để cùng đưa con thuyền tình yêu của chúng ta cập bến hạnh phúc.
Điều quan trọng nhất em muốn nhắn nhủ với anh là dù cố vất vả, mệt nhọc đến đâu thì anh hãy cố gắng lên anh nhé, cùng đồng đội bảo vệ toàn vẹn máu thịt của tổ quốc, xây dựng đất nước ngày càng tươi đẹp hơn, như lời anh vẫn từng nói với em, tổ quốc có bình yên, tươi đẹp thì tình yêu của chúng mới bền chặt và đơm hoa kết trái. Và em , em sẽ làm theo lời dặn dò của anh, nếu có nhớ anh, em sẽ gửi nỗi nhớ ấy qua những cánh thư tay để em xứng đáng là cô gái của anh, của chàng lính biển mà tổ quốc yêu quý, để anh được tự hào vì em là cô gái của anh.
Nhờ gió và sóng mang đến Anh nỗi nhớ của em !