THƯ GỬI NHỮNG CON SÓNG BẠC ĐẦU…
“Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày nay vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ.
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?”
Nếu ngày xưa nhà thơ Xuân Quỳnh gửi gắm vào con sóng những khát vọng tình yêu mênh mang thì hôm nay, em xin gửi những con sóng bạc đầu tình yêu, tình thương em dành cho quê hương đất nước, cho đồng chí đồng bào em…
Em gửi sóng, gửi những lời tâm tình, gửi cho cha, cho anh cho những người em yêu thương vẫn đang chắc tay súng nơi đầu sóng ngọn gió. Hằng ngày ở đất liền, những nghe tin ngoài khơi xa giữa hoành hành của bọn xâm lược, giữa gian khổ của tự nhiên, những mất mát tổn thất của bao thế hệ người trẻ, người già chỉ vì một chữ vẹn toàn đất nước.
Em gửi sóng, gửi những lời nhắn nhủ đến những kẻ có khát vọng bá quyền, chiếm hữu thiên nhiên, chiếm hữu những gì thuộc về dân tộc em, về đất nước em qua hàng ngàn năm lịch sử. Dù có mạnh cỡ nào, có hung hãn cỡ nào, có ngang nhiên cỡ nào, chân lý mãi mãi cứ là chân lý, kẻ mạnh không mạnh bởi cường bạo mà bằng sự khuất phục và bao dung. Em và nhân dân nước Việt, chung sức đồng lòng, kêu gọi bạn bè quốc tế sẽ không thể khuất mắt trông coi những hành vi làm tổn hại đến lợi ích quốc gia của dân tộc và trách nhiệm quốc tế.
Em gửi sóng, gửi cho những người trẻ cũng đang gửi lời thương theo sóng ra nơi đảo xa. Hãy bằng niềm tin, bằng sự đồng lòng, bằng quyết tâm và một trái tim bồi hồi sức trẻ, rực cháy những yêu thương. Hãy dùng ngọn lửa đam mê đó để khắc tên Hoàng Sa, Trường Sa trên bản đồ đất nước; để dùng sức trẻ để gửi tình yêu hướng về các anh lính nơi sóng gió, để các anh yên lòng nơi biển Đông không một ngày lặng sóng. Bởi nơi đất liền, hàng triệu triệu trái tim vẫn dõi theo các anh từng bước…
Em gửi sóng, gửi những con sóng bạc đầu khi vượt một chặng đường dài từ khơi xa về đến bờ mang tin vui cho đất liền, hay là tóc cha, tóc anh đang bạc dần bởi những phong sương…
CẨM LY