"Khi con tim đã vui trở lại"

20:21 | 09/05/2012

Em suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định nói cho anh ấy biết tình hình sức khỏe và tình trạng HIV của mình. Thế rồi từ hôm đó, anh đi không một lần trở lại...
"Khi con tim đã vui trở lại"

KC NGỌC TRANG

     Rời vùng quê nghèo đất mũi Cà Mau lên thành phố lập nghiệp, em mơ ngày trở về như cái Hoa, cái Thủy xây nhà mái tôn, mua xe, tậu ruộng cho thầy u. Chúng nó đi làm công nhân vài ba năm, về làng xinh đẹp trắng trẻo, trông cứ như công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Thế nhưng, với em, sự thôi thúc mãnh liệt nhất chính là ước mong xóa bỏ cái nghèo. Em ra đi mang theo niềm tin, khao khát thực hiện ước mơ, tự nhủ lòng dù cực khổ thế nào cũng gắng chịu đựng và làm thật tốt.

     Em bỡ ngỡ trước vẻ hào nhoáng của Sài thành, nhưng bất ngờ hơn cả là công việc. Thì ra cái nghề “công nhân” mà em được biết của cái Hoa, cái Thủy chính là gái bán hoa. Ban đầu em từ chối quyết liệt, dứt khoát thà chết đói cũng không bán rẻ nhân phẩm. Em nằm nhà khóc hết nước mắt, giờ muốn về với thầy u cũng không được, trong túi chỉ còn vẻn vẹn 20.000 đồng. Nơi đất khách quê người này, tìm việc không dễ. Rồi những lời ngon ngọt, êm tai và viễn cảnh tiền, xe, nhà cửa… của cái Thủy làm tư tưởng của em dần sụp đổ. Ngày đầu tiên đi làm, Thủy trang điểm xong em nhìn vào gương thấy mình hoàn toàn khác lạ. Khoác trên người bộ quần áo hờ hững, nửa kín nửa hở, em ngại ngùng trước lời khen ngợi của những cô bạn cùng phòng. Em được Thủy giới thiệu một người khách quen mở hàng, không ngờ thù lao hậu hĩnh như thế. Tủi nhục cầm trên tay tờ giấy bạc 500.000, ngoài mặt em vui vẻ cảm ơn “khách hàng”, nhưng sâu thẳm bên trong những giọt nước mắt chảy ngược vào tim… Rồi em trượt dài theo vũng lầy tội lỗi, mãnh lực đồng tiền đã chiến thắng con người em. Lòng tự trọng của cô gái tuổi 20 bị xé toạc.

      Em làm việc cật lực hàng đêm nhưng chẳng dư dả nhiều; Phấn son, quần áo, bảo kê đã ẵm trọn hơn phân nửa số tiền  kiếm được. Cuối tháng gửi tiền về quê cho thầy u mà lòng em đau như cắt. Đôi lần, em đã muốn dứt bỏ cái nghề đáng xấu hổ này, nhưng thật khó. Quen làm đêm đã làm thay đổi đồng hồ sinh học. Ban ngày em mệt mỏi chẳng còn chút sức lực, chỉ muốn ngủ vùi trong chăn. Quan trọng hơn em đã quen với việc kiếm tiền nhẹ nhàng, một buổi đi khách sộp có khi còn hơn cả tháng vất vả làm công nhân… Những ý nghĩ ấy đã chế ngự và làm chủ cái thân thể biếng nhác.

      Cho đến một ngày người khách quen tìm đến, ban cho em cái tát trời giáng, sỉ nhục giữa phố: “Con…, mày bệnh một mình còn lôi tao theo. Vợ con tao cũng bị lây nhiễm HIV.” Rồi anh ta ôm mặt khóc nức nở, em cũng khóc, hoang mang, sợ hãi…

      Sáng hôm sau cái Thủy đưa em đi xét nghiệm. Bác sĩ nói nhiều lắm, rồi cô ấy đưa em tờ kết quả, bàng hoàng nhìn dòng chữ dương tính HIV. Em lao đi như một con thú hoang… Ba ngày sau em trở lại phòng trọ thu dọn quần áo về quê. Em chờ mong sự tha thứ, chấp nhận từ gia đình. Về đến nhà, nhìn tường xi mái tôn em mỉm cười, niềm hạnh phúc nhẹ dâng. Nhưng vừa bước vào trong thì thấy ba nhìn em với ánh mắt giận dữ, đuổi ngay ra khỏi nhà còn má thì khóc lóc van xin… Lại một lần nữa, em lao đi trong nước mắt giàn giụa.

      Trở lại thành phố, em nung nấu ý định tự sát. Sinh ra là cô gái miền sông nước nên em muốn chết bên sông. 11h đêm, em đi dạo trên cầu Sài Gòn định gieo mình xuống thì bất ngờ một câu trai níu giữ lại. Anh ta cho em cái tát khá mạnh, rồi lên giọng: “Cô điên à! Sao lại muốn chết, cô còn trẻ, còn khỏe. Bao nhiều người già yếu,bệnh tật, tử thần kề bên mà họ còn khao khát sống”. Em khóc, anh ta ôm em vào lòng… Người con trai ấy đã cho em thêm động lực sống, trao tình yêu mà em hằng mong đợi. Anh còn xin cho em vào làm công nhân ở một cơ sở tư nhân…

     EM SUY NGHĨ RẤT NHIỀU, CUỐI CÙNG QUYẾT ĐỊNH NÓI CHO ANH ẤY BIẾT TÌNH HÌNH SỨC KHỎE VÀ TÌNH TRẠNG HIV CỦA MÌNH. THẾ RỒI TỪ HÔM ĐÓ, ANH ĐI KHÔNG MỘT LẦN TRỞ LẠI…

     Em chờ đợi héo hon từng ngày, không dám trách anh, chỉ thương cho phận mình.

     Bốn tháng sau, bất ngờ em nhận được điện thoại của anh hẹn gặp ở góc quán quen. Không ngôn từ nào có thể tả hết niềm hạnh phúc trào dâng trọng em. Phấn khởi như cô dâu sắp về nhà chồng, em bước đi nghêu ngao cất tiếng hát: “Và con tim đã vui trở lại, tình yêu đến cho tôi ngày mai.” Tim như ngừng đập, em đứng lặng khi nhận ra bóng dáng thân yêu. Anh đến sớm đứng chờ ở vỉa hè trước quán, vừa trông thấy em đã chạy vội ôm chầm vào lòng, xiết chặt thân thể gầy gò, anh hôn lên mái tóc rồi.. Đúng ngay lúc ấy điện thoại của em reo vang, một giọng thân thuộc run và ấm: “Con ơi ba đã hiểu và tha thứ mọi chuyện. Mai con thu xếp về nhé!Ba má nhớ con gái lắm!” Em mỉm cười đưa tay lau nhanh giọt nước mắt hạnh phúc.

 

QUAY LẠI TRANG TRƯỚC
Tin liên quan
14:53 | 31/01/2013
16:14 | 20/11/2012
11:20 | 19/09/2012
15:33 | 30/07/2012
20:21 | 09/05/2012
Đăng ký thành viên