11:27 | 31/01/2013
82 tuổi
Thay đổi số phận 2000 trẻ em khuyết tật
* "Ông bụt của những đứa trẻ khuyết tật".
Người đàn ông được ví như ông bụt thời nay ấy là ông. Ở 82 tuổi, cái tuổi mà người ta vẫn thường gọi là gần đất xa trời, nhưng hàng ngày ông vẫn đạp xe đi tìm trẻ khuyết tật đưa về nhà.
Hỏi đường đến nhà người đàn ông đã thay đổi được hơn hai nghìn số phận, không khó vì có rất nhiều người nhiệt tình chỉ đường, mặc dù con đường dẫn vào nhà ông rất ngoằn nghèo. Nhưng từ đầu đường QL1A cũ từ huyện Phú Xuyên hỏi về nhà ông Định với biệt danh người chuyên đi tìm trẻ khuyết tật về dậy nghề thì ai cũng biết.
Sinh ra cũng như bao đứa trẻ khác, lớn lên trong sự đùm bọc yêu thương của gia đình. Và rồi hạnh phúc ngắn ngủi ấy cũng chia rẽ ông với cuộc sống thực tại khi năm lên bảy tuổi ông đã sớm mồ côi cha và phải sống trong tình thương của người mẹ. Nhưng ngày đó gia đình nghèo đói, mẹ ông cũng hay ốm đau bệnh tật không thể lo được bữa ăn hàng ngày cho con cái đành phải đưa ông đi ở đợ. "Tôi đã khóc hết nước mắt trong sự tủi hờn. Thời gian về giúp việc cho nhà người ta tôi sống thu mình như con rùa rụt cổ trong só cửa", ông nhớ lại ngày đó.
Từ những ngày ông phải sống trong cảnh thiếu thốn tình thương của cha mẹ, ông hiểu được và đồng cảm cho những số phận như trước đây của mình. Vào năm 2001, tình cờ có một tổ chức nước ngoài về làng tuyển tình nguyện viên đi tìm những đứa trẻ lang thang, tật nguyền để đưa về HTX Sơn khảm Ngọ Hạ (cơ sở dạy nghề cho trẻ khuyết tật và thanh thiếu niên nghèo Maryknoll - Ngọ Hạ) dậy nghề. Điều kiện để làm được tình nguyện viên lúc này tối thiểu người đó phải có lương để trang trải cho những chuyến đi của mình.
Trong ngày tuyển tình nguyện viên đó có rất nhiều người tham gia, nhưng không ai dám đứng lên nhận công việc này bởi họ nghĩ một điều không thể "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" được. Cuối cùng không ai dám nhận công việc này, chỉ có một cánh tay giơ lên, đó là một ông già 70 tuổi. Mọi người không nghĩ một người như ông lại có thể đảm nhiệm được công việc này khó khăn này, trong khi đó ông lại không có lương bổng gì. "Tôi đứng lên khẳng định với mọi người trong hội trường rằng tôi sẽ làm được", rồi ông bắt tay vào công việc của mình trước sự ngỡ ngàng và phản đối của người thân.
Từ đó câu chuyện ông Định đi tìm trẻ mồ côi, tàn tật về dạy nghề đã trở thành một câu chuyện cổ tích. Hình ảnh quen thuộc mà người ta thấy ở ông là cứ mỗi sáng sớm tinh mơ, người đàn ông dáng người gầy gò rong ruổi trên chiếc xe đạp cà tàng đi hàng chục, có khi đến cả hàng trăm cây số để tìm những đứa trẻ thiếu may mắn để về "ươm mầm sống cho đời". Ông đã làm công việc đó cho đến ngày hôm nay.
Thay đổi 2.000 số phận
Lần đầu tiên tiếp nhận công việc của một tình nguyện viên, ông đi khắp các tỉnh phía bắc như: Phú Thọ, Bắc Ninh, Bắc Giang... cả tháng trời mới về qua nhà một lần. "Gia đình tôi ngăn cản nhiều lắm, vợ tôi không muốn cho tôi đi bởi tuổi già sức yếu, sợ không may có chuyện gì xảy ra thì khổ. Nhưng thấy tôi quyết tâm và đồng lòng thương cảm cho những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn như tôi trước đây thì bà ấy cũng xuôi lòng", ông Định nhớ lại.
Ông Định còn nhớ như in, những ngày đầu tiên ông đi khắp thôn xóm của huyện Phú Xuyên, cứ nghe nói nhà nào có người khuyết tật, mồ côi là ông lại tìm đến giới thiệu để đưa các cháu về trung tâm dạy nghề. Nhưng không phải lúc nào công việc của ông cũng suôn sẻ. Nhiều người còn nghi ngờ ông là kẻ lừa đảo đưa con nít về để buôn bán nội tạng gì đó.
"Nếu có dạy nghề thì cũng dạy cho người lành lặn, chứ nhận những trẻ khuyết tật về thì làm được gì", đó là câu nói của một người dân từng nói với ông Định về lần đi tìm trẻ. Thời gian đầu khó khăn bởi không ai tin thời nay lại có một "ông bụt" như vậy, nên suốt cả tháng trời ông vẫn không đưa được cháu nào về trung tâm. "Những lúc đó tôi thấy nản vô cùng, nhiều lúc nghĩ muốn bỏ quách cho rồi. Nhưng những hình ảnh của các cháu khuyết tật như ám ảnh trong người tôi khiến tôi phải làm điều này", ông Định tâm sự.
Không có ai tin ông làm điều tốt, mỗi lần đến xã nào là ông lại phải vào đặt vấn đề với xã nhờ can thiệp, rồi ông cũng đưa được các cháu về dậy. Tiếng lành đồn xa, rồi các cháu mỗi ngày được ông đưa về một đông. Có những hôm ông chỉ đi một tuần mà đưa về được hơn 20 cháu. Tính đến nay, số người ông đưa về trung tâm đã lên đến con số hơn 2.000.
Các cháu được đào tạo nghề khảm trai, sau khi học xong đều có thể làm nghề để tự nuôi sống mình. Nhiều người khuyết tật sau khi học xong đã tự mở xưởng riêng, đến nay rất thành đạt, còn đa số các em sau khi học xong ở trung tâm đều được giới thiệu vào các công ty, xí nghiệp trên khắp các tỉnh thành làm việc.
Hầu hết những đứa trẻ được ông Định đưa về là trẻ lang thang cơ nhỡ, trẻ khuyết tật, thiểu năng trí tuệ... Trong số các cháu được đưa về, đến nay ông Định vẫn còn nhớ mãi một trường hợp của cháu Phan Thế Út ở Thanh Oai, Hà Nội. Út là đứa trẻ bị liệt hai chân, ông Định tình cờ gặp trong một lần về Thanh Oai tìm người. Gặp em trong quán nước ven đường, thấy Út nhanh nhẹn, nói chuyện thông minh, ông động viên cậu bé nên đi học một cái nghề để sau này tự lập cuộc sống.
Út tâm sự rất muốn nhưng chưa biết sức mình học nghề nào thì phù hợp và khi biết ông làm tình nguyện viên của một tổ chức dạy nghề từ thiện, Út đã xin được theo ông học nghề. "Ông cho con theo ông học nghề với, con muốn học nghề để lỡ sau này bố mẹ con mất đi, không ai nuôi con được nữa thì con còn có cái nghề để nuôi sống mình nữa, con không muốn khi nào mình cũng là người ăn bám gia đình, cũng là gánh nặng cho gia đình. Ông giúp con với, cho con đi theo ông với...", ông Định kể lại. Đến nay Út đã thạo nghề và có thể tự nuôi sống bản thân mình.
Một trường hợp nữa mà ông Định cũng không thể quên được, đó là lần ông đang đi trên đường dọc quốc lộ 1A thi tình cờ gặp cháu Nguyễn Như Hà (huyện Phú Xuyên, Hà Nội) đang đi ngoài đường. Hà là người thiểu năng trí tuệ, suốt ngày chỉ biết đi lang thang dọc đường. Thấy thương cho tình cảnh của em, ông đã theo Hà về tận nhà, xin phép gia đình được đưa Hà về trung tâm dạy nghề.
Được ông dạy dỗ, đến nay Hà đã làm được nghề rất tốt, thành thạo như một người lành lặn, thậm chí em còn được giữ lại làm tại trung tâm để vừa làm nghề kiếm sống vừa truyền đạt lại kiến thức đã học cho các bạn vào sau. Số tiền 600.000 - 800.000 đồng mỗi tháng mà Hà kiếm được tuy không nhiều nhưng là điều mà bố mẹ em chưa bao giờ nghĩ tới có ngày con mình sẽ làm được.
Bà Nguyễn Thị Vui, Chủ nhiệm HTX Sơn khảm Ngọ Hạ cho biết, số các cháu học nghề ở đây sau môi khóa đào tạo đều được các công ty, xí nghiệp trên khắp cả nước về nhận người đi làm. Tính đến nay các cháu học song đều đã có công ăn việc làm ổn định với mức lương thấp nhất là 500 ngàn đồng, cao cũng lên đến 120.000 - 150.000 đồng/tháng. Thành tích mà ông Định làm được cho trung tâm đến nay là hơn 2.000 đứa trẻ ở trung tâm là do một mình ông Định đi tìm và đưa về.
Giờ đây hình ảnh người đàn ông rong ruổi trên chiếc xe đạp đã quá thân quen với người dân các tỉnh thành. Không những thế, mỗi chuyến công tác liên tỉnh của ông dọc tuyến đường quốc lộ cũng đã quá quen thuộc với cánh lái xe. Biết ông làm việc thiện, mỗi lần thấy ông đi đâu trên đường cánh lái xe đều dừng lại mời ông lên chở đi miễn phí.
"Chỉ cần đời cho tôi sống thêm một ngày thì tôi sẽ tiếp tục hành trình đi tìm những đứa trẻ thiếu may mắn, giúp các cháu có công ăn việc làm, vơi đi những tổn thương trong cuộc sống", ông tâm sự. Ông Định không mong được những đứa trẻ trả nghĩa mà tự hào khi nghĩ tới ngày "có về với ông bà tổ tiên thì 2.000 đứa trẻ là 2.000 bông hồng bạch thơm ngát vây quanh ông".
Lược thuật theo Nguồn: xzone.vn